Almost forever

Em biết chúng ta sẽ rời xa, em biết không có điều gì là vĩnh cửu. Nhưng em vẫn mãi hi vọng, khi ngày ấy đến, em có thể phóng khoáng vẫy tay chào người, không vấn vương dù chỉ là một chút nuối tiếc.

“Bước qua dòng người kẻ đến người đi, dù thích hay không cũng phải tán thưởng họ. Sự tồn tại của em thật thầm lặng, không thể làm cả thế giới của anh, chỉ có thể làm bờ vai cho anh dựa vào

“Từ không muốn trưởng thành đến thực sự trưởng thành, biến mình thành mẫu người mà anh mong muốn. Trước khi buông tay từ bỏ, hãy để em được bên anh thêm một đoạn đường.”

Cùng anh trải qua tháng năm dài đằng đẵng

Đây là những câu hát đầu tiên trong “Cùng anh trải qua tháng năm dài đằng đẵng” (bản Trương Ngọc Kỳ cover) – cũng là bài hát mình nghe đi nghe lại nhiều nhất kể từ khi đặt chân đến thành phố này.

Hóa ra tình yêu thật sự giống như những bài hát, những bộ phim ngoài kia, phi logic, bất hợp lý, ngông cuồng, ngu ngốc, đôi khi bi thảm, đôi khi tàn nhẫn, đôi khi ấm áp, dịu dàng, đôi khi nhạt nhẽo, ấu trĩ, đôi khi tuyệt vọng, và cả đôi khi chênh vênh. Biết rằng đây là đáp án đúng đắn nhất, biết lời giải đáp cho những va vấp, gập ghềnh, nhưng cuối cùng cũng không thể nào dễ dàng thực hiện được, càng không thể bảo vệ tờ đáp án ấy vẹn nguyên như ban đầu.

Hóa ra mình cũng có lúc nghĩ đến chuyện sau này, chuyện mãi mãi, nhưng rồi cũng nhận ra trong cái tuổi trẻ ngốc nghếch này, không điều gì có thể đảm bảo được. Kể cả có viết được đúng đáp án của cuộc đời trên giấy trả lời, cũng không thể đảm bảo có thể giữ tờ đáp án ấy vẹn nguyên cho đến tận lúc nộp bài.

Một người hoàn toàn không có niềm tin vào vĩnh viễn, hóa ra cũng có lúc điên cuồng đặt cược cuộc đời mình vào những quyết định ngông nghênh phi logic nhất, để rồi ấp ủ những hi vọng vô lý nhất.

Em biết không có mãi mãi, nhưng em cũng không muốn rằng khi hồi kết đến, em còn phải băn khoăn những “nếu như”. Em muốn đi trọn vẹn những năm tháng này, muốn biến cô đơn thành sức mạnh, muốn biến những tháng ngày này trở thành những tháng ngày thật đẹp đẽ…